Tình ca Tây Bắc

Thơ: Cầm Giang                                                   Nhạc: Bùi Đức Hạnh

Rừng cây xanh lá muôn đóa hoa mai mừng đón xuân về

Vui trong nắng vàng từng đàn bướm trắng bay khắp rừng hoa

Ngập ngừng bên suối nước reo quanh mình như muôn tiếng đàn

Bâng khuâng nỗi lòng nhịp sáo ai đưa tiếng ca rộn vang

Nếu ai đã từng một lần đặt chân tới Tây Bắc, cứ mỗi độ xuân về, nghe giai điệu lúc mượt mà tha thiết, khi rộn ràng tươi vui của bản Tình ca Tây Bắc, lòng lại rộn rã bâng khuâng, bồi hồi nhớ, lại muốn vác ba lô tìm đường ngược vềTây Bắc, cho thỏa nỗi nhớ, niềm mong. Đã một lần tới Tây Bắc, tin chắc rằng không ai lại có thể quên được, nhất là tình đất, tình người nơi đây.

Mùa xuân, mùa vạn vật sinh sôi nảy nở, trên những nẻo đường Tây Bắc, ven đường đầy hoa rừng và cỏ dại, những loài hoa không tên, hòa lẫn trong cảnh núi rừng đâm chồi nảy lộc tràn đầy sức sống với vẻ đẹp quyến rũ làm đắm say lòng người. Hoa ban trắng muốt tinh khiết đến nao lòng; hoa sim, hoa mua tím ngắt cả triền núi; hoa lau bàng bạc đung đưa nghiêng mình làm duyên trong gió, soi bóng bên dòng suối; hoa chuối rừng đỏ tươi lấp ló trên núi cao, dưới vực sâu; hoa dẻ thơm nồng nồng ngai ngái tỏa hương len lỏi khắp núi rừng…

Nhớ Tây Bắc, không thể không nhớ những con đèo Tây Bắc khúc khuỷu “ngàn thước lên cao, ngàn thước xuống”. Một bên là vách núi dựng đứng, ngước mỏi mắt không thấy đỉnh, chỉ thấy mây và lau lách hòa cùng một màu trắng nhờ. Một bên lại là vực sâu hun hút khói sương hay khói đốt nương bảng lảng, lạnh sống lưng mà không dám đi sát mé ngoài. Gắn bó với miền đất Lai châu, Điện Biên, không ai là không nhớ những con đèo có tên Phạ Đin, Xá Tổng, Ô Quy Hồ,…Những con đèo như thế, bây giờ đã được mở rộng, bớt cao và bớt nguy hiểm đi, nhưng ngày xưa, khi nhắc đến tên đèo là nhắc đến sự cheo leo, chỉ cần sơ sảy là nguy hiểm tới tính mạng như bỡn, thế nhưng khi xa rồi, về đến những con đường phẳng phiu dễ dãi của đồng bằng, lại thấy nhớ tới chúng đến nôn nao.

Khi người ta đang cô đơn ở một nơi xa lạ, trong ráng chiều và sương núi cùng rủ nhau ập xuống, chắc chắn rằng ai cũng sẽ cảm thấy nhớ nhà da diết. Nhưng đã đến Tây Bắc, nếm trải cái cảm giác hoàng hôn với mùi thơm xôi mới quyện cùng mùi khói bếp lan tỏa, khi xa, chắc hẳn lại nhớ cái khoảnh khắc ấy da diết, nhớ đến nôn nao trong lòng, đến nỗi đi đâu thấy khói rồi cũng nhớ, cũng tưởng như hồn đang phiêu diêu miền Tây Bắc…

Nhớ Tây bắc là nhớ đến âm thanh và hình ảnh gắn liền với đồng bào dân tộc miền núi “trâu gõ mõ, chó leo thang”…Nhớ những ngôi nhà sàn thấp thoáng ven rừng, những con suối uốn mình chảy dọc thung lũng. Những địa danh gắn liền với “nước”: Nậm Lay, Nậm Cản, Nậm Na,..

Nhớ Tây Bắc, còn là nhớ tiếng chim gọi bạn tình suốt cả mùa xuân, nhớ nhịp chày khua đều đều ven sông và tiếng cọn nước róc rách chảy suốt đêm ngày. Người Tây Bắc, tuy ở vùng rừng núi, nhưng cuộc sống, lại gắn liền với những con sông.

Nhắc đến những dòng sông Tây Bắc, không thể không nhắc đến con sông Đà vừa “hung bạo” vừa “trữ tình” :  “Hùng vĩ nhất là cảnh đá bờ sông dựng vách thành, mặt sông chỗ ấy chỉ đúng ngọ mới có mặt trời. Có vách đá thành chẹt lòng sông Đà như một cái yết hầu. Đứng bên này bờ nhẹ tay ném hòn đá qua bên kia vách. Có quãng con nai, con hổ đã có lần vọt từ bờ này sang bờ bên kia. Ngồi trong khoang đò qua quãng ấy, đang mùa hè mà cũng thấy lạnh, cảm thấy mình như đứng ở hè một cái ngõ mà ngóng vọng lên một khung cửa sổ nào trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện.” – (Nguyễn Tuân). Hung bạo đấy, dữ dội đấy mà có lúc lại vô cùng lãng mạn: “Sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời Tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo tháng hai và cuồn cuộn mù khói núi Mèo đốt nương xuân.”

Chỉ bằng những câu văn đắm say lòng người như thế, dù là người chưa từng biết đến sông Đà, cũng vẫn thấy nó đẹp dữ dội và lãng mạn biết nhường nào. Nhưng đã đến Tây Bắc, tận mắt nhìn thấy những con sông “hung bạo” và “trữ tình” nơi đây, thì ngay đến một người cả đời không viết nổi một câu văn cũng thấy trong lòng cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt, mới thấy rằng những câu văn của Nguyễn Tuân dù có tinh tế bao nhiêu, cũng chưa thể chuyển tải được hết.

Tây Bắc, với con sông Mã, kề bên núi Mường Hung, ngàn đời được ví như tình yêu chung thủy của đôi trai gái,đã đi vào thơ ca, nổi tiếng nhất là Núi Mường Hung, dòng sông Mã của Cầm Giang, một trong một trăm bài thơ hay nhất thế kỷ 20, đã được Bùi Đức Hạnh phổ nhạc. Không quá bám sát vào nguyên bản bài thơ, Tình ca Tây Bắc cũng có sức sống mãnh liệt, một thế đứng riêng biệt, tràn đầy tính phóng khoáng, sôi động và đằm thắm như nhịp sống núi rừng mùa xuân Tây Bắc cũng như của con người nơi đây.

Đêm mùa xuân, nghe Tình ca Tây Bắc, lòng lại phơi phới như mùa xuân, lại thấy bồi hồi da diết nhớ, lại mong mình trở lại Tây Bắc như “nai về suối cũ”, bởi “tâm hồn ta là Tây Bắc, chứ còn đâu”. Tây Bắc ơi…

Rừng rừng hoa với chim ca vui tưng bừng

Suối nước trong xanh soi bóng anh và bóng em

Bên nhau cùng sống vui êm đềm cùng núi rừng

Đất nước hòa bình hạnh phúc ta như mùa xuân

TT st và bt
Lai Chau at 10/15/2010 12:25 am comment

Tây bắc còn có những đặc sản văn hóa riêng mà các bạn nữ Lcdm nên phát huy!

Lai Chau at 10/20/2010 07:38 pm reply

Nhìn gì mà kỹ thế không biết!

Lai Chau at 09/30/2010 11:11 am comment

Bài tình ca Tây Bắc đi vào lòng người Tây bắc! Đọc bài viết này của bạn, tôi càng thấy cái hay của bài hát, cái đẹp của cảnh, cái tình của con người Tây bắc! Ngày xưa, khi học văn, có thể đọc một bài thơ chưa thấy hay, nhưng khi nghe lời bình hay của các thầy cô giáo dạy văn, mới nhận ra cái hay của bài thơ!  bạn LC

Lai Chau at 09/25/2010 11:43 am comment

Nhớ Tây Bắc là nhớ đến các dòng suối uốn lượn quanh sườn núi, men theo các bản người Thái. Một hôm đẹp trời, ta bất chợt đến bên bờ suối để tìm chỗ giải quyết niềm vui….Ta không thể tin vào mắt mình nữa,…phía trước mặt, các nàng tiên đang đùa nghịch dưới suối một cách hồn nhiên. Ta đỏ mặt ngắm nhìn các nàng trong trang phục của Eva…. Mà thôi, nếu các bạn muốn ngắm các nàng thì hãy đọc lại bài của Mr.TT đã đăng trước đây trên blog này của chúng ta nhe!…

Lai Chau at 09/22/2010 11:48 pm comment

TT ơi, bọn tớ đang ở Tây Bắc đây! Có lẽ đã quá quen với miền rừng này bao nhiêu năm rồi nên bọn tớ thấy cũng bình thường,…cho đến khi đọc bài của bạn, tớ mới trào lên cảm xúc ! Bài ca Tây Bắc thật tuyệt vời! Bài viết của bạn vừa có tiếng thơ, tiếng nhạc và hình ảnh sống động về một miền đất đã, đang và sẽ gắn bó dài lâu với chúng ta! Người ta nói, có rất nhiều bài hát hay về Hà nội nhưng đa số là do các nhạc sĩ không sống ở Hà nội sáng tác. Có lẽ, với các bạn ĐMLC ở Hà nội cũng vậy! Các bạn có nhiều bài hay, đầy cảm xúc về Tây bắc, về tình bạn đồng môn! Tớ rất thích những bài viết của các bạn Mùi Lê, bạn TT, bạn K10,…Các bạn hãy phát huy nhé! Bây giờ đã nửa đêm rùi mà trong lòng mình đầy cảm xúc, chắc là khó ngủ đây! Chúc các bạn ngủ ngon nhé! Tớ yêu các bạn! Tôi yêu Lai châu!

Lai Chau at 09/21/2010 04:38 pm comment

Đọc bài của TT, tớ chỉ muốn lại sổ lồng đi uống rượu, rồi chia sẻ với đồng môn, rồi “hát cho đồng môn” ta nghe những bài về miền tây bắc thôi! Nói thật là tớ không uống được rượu đâu, nhưng mà khi các bạn hẹn hò tụ tập là tớ lại thấy rạo rực! Như lần đầu tiên gặp bạn trai ấy, hehehe….

Lai Chau at 09/21/2010 08:27 am comment

Bai viet rat hay. To doc bai nay ma cam xuc dang trao! Vua thay yeu thuong, vua thay tu hao ve mien dat ma to va gia dinh da gan bo tu nhung ngay con be ty cho den bay gio.Cam on ban da dem lai cho to cam xuc nay! Mong se co nhieu bai hay nhu the cua cac ban toi! LCDM, toi yeu cac ban!