Bây giờ trai gái yêu đương ôm vai hót cổ thoải mái, hôn hít
ngay giữa đường giữa chợ cũng không ai lấy đó làm điều. Ngay việc “quan
hệ” cũng không còn là vấn đề gì nếu là trai chưa vợ gái chưa
chồng. Ngày xưa thì khiếp lắm, cấm kị đủ đường. Là nói cái thời bao cấp
thôi, chứ trước đó nữa lại càng kinh khủng khiếp. Cái thời mà trai gái
yêu nhau chỉ được đánh mắt đưa mày, muốn cầm tay cầm chân, ôm vai hót
cổ phải vào nơi kín đáo, nếu để cho người khác nhìn thấy thì bị coi là
yêu đương không đứng đắn. Chàng đạp xe đạp chở nàng trên đường, nàng chỉ có việc hai tay nhét đùi ngồi yên như khúc gỗ. Cô nào bạo lắm cũng chỉ nắm hờ ngang thắt lưng, chẳng có cô nào ôm eo áp ngực chàng như các cô gái thời nay. Những chiều mùa hạ, trai gái hẹn hò nhau ra bờ đê ngồi, chỗ này một cặp, chỗ kia một cặp rủ rỉ tâm tình.
Nàng nhổ cỏ chàng bẻ ngón tay, nói chuyện chán thì về, chẳng dám làm gì.
Hôn hít thời này bị liệt vào
hành vi rất xấu xa. Đừng nói ngày xưa, ngay bây giờ vẫn còn
quan niệm như thế. Năm ngoái Nguyễn Quang Thiều chả kêu ầm lên về dự
luật cấm hôn nơi công cộng, may có ông Thiều kêu, báo chí làm ầm ầm
người ta mới dẹp đi, nếu không thế nào luật cấm ấy cũng lọt vào top ten
những luật cấm hài hước.
Thời bao cấp những chuyện cụ
thể chẳng có luật lệ gì, đa phần làm theo chỉ thị khi thì bằng văn bản
khi thì chỉ thị mồm. Đôi khi một xếp nào đó ngồi nhậu chợt nhớ chuyện
gì đó nhắc khẽ một câu, thế là thành chỉ thị. Chuyện trai gái yêu đương
các xếp cũng nhắc nhở nhẹ nhàng thôi nhưng xuống cơ sở thành ra chuyện
rất nghiêm trọng. Chuyện hôn hít cũng vậy, không chỉ cấm nơi công cộng
mà cấm khắp nơi, sách báo phim ảnh tuyệt cấm kị. Nếp sống thời này cho
đó là hành vi thiếu đứng đắn, không lịch sự. Cầm tay nhau cũng đã quá
đáng lắm rồi, hi hi.
Mình nhớ xem phim, khi nào trai gái nhìn nhau đắm đuối, “mắt
trong mắt tay trong tay âu yếm”, thì cả rạp lặng ngắt, nín thở chờ.
Nhưng rồi đến khi môi này sắp dính môi kia là màn hình tối mò. Người
chiếu phim đã che ống kính. Anh nào ngứa mồm la làng, nói thả tay ra
cho người ta xem, lập tức có năm bảy người khác mắng cho là vô văn hoá.
Sau đó thế nào cũng có người báo về cơ quan, đoàn thế, thế nào anh ta
cũng bị “cạo” cho một mẻ. Suốt cả năm đó chuyện anh ta luôn được đem
ra làm ví dụ một khi các xếp nói về nếp sống mới, nói có đồng chí còn
dám yêu cầu chiếu phim thả tay ra để xem cảnh hôn hít, rất đáng xấu hổ.
Một câu đó thôi xếp có thể đem ra “ví dụ” cả trăm lần. Khốn khổ thế đó…
Trai gái muốn yêu nhau đàng
hoàng thì phải báo cáo tổ chức, gia đình muốn báo thì báo chả báo thì
thôi nhưng tổ chức thì phải báo cáo, nếu không thì bị coi là yêu đương
bất chính. Dù yêu đương đàng hoàng, cả tổ chức lẫn gia đình đều biết
vẫn hết sức ý tứ, vì biết đằng sau lưng mình luôn có người theo dõi.
Ngồi nói chuyện bình thường thì không sao, chẳng có ai sau lưng mình
hết. Máu lên ngồi dịch lại sát nhau cũng không sao, máu nữa mà quàng
vài nàng kéo nàng vào lòng là lập tức có tiếng đằng hắng phía sau cảnh
cáo. Nếu không biết hoặc bất chấp cái đằng hắng cảnh cáo kia, cứ ẩn
nàng nằm xuống vệ cỏ rồi hôn hít sờ soạng thì chỉ một phút sau đã thấy
ba bốn người đứng vây quanh, nói yêu cầu hai người về uỷ ban giải quyết.
Hồi đầu mình không hiểu ở đâu
ra lực lượng này. Chính quyền không hề tổ chức, đoàn thể cũng không.
Trừ một vài người có “ lối sống bê tha”, “ chậm tiến” họ cần phải theo
dõi để “giúp đỡ”, còn lại chẳng ai hơi sức đâu đi theo dõi hết lượt
trai gái yêu nhau. Về sau mới biết ở đâu cũng có những người rất nhiệt
tình làm việc này, họ tự thấy trách nhiệm cuả mình ở khắp mọi nơi, đặc
biệt việc giữ gìn nếp sống mới thì họ nhiệt tình lắm, hăng hái lắm.
Mình có ông thầy dạy thể dục
cấp 3 rất hăng say làm chuyện này. Nhà trường không hề giao nhiệm vụ
cho thầy, tự thầy tập hợp một số học sinh lập thành một đội gọi là Đội săn bắt hủ hoá.
Tối nào cũng vậy, thầy dắt cả đội đi đi bò bò vào rừng trâm bầu, cồn
hoang, bãi cát, bờ đê… săn lùng các “cặp đối tượng”. Từ năm 1965 đến
1975, trong vòng mười năm hàng trăm “ cặp đối tượng” bị Đội săn bắt hủ hoá của thầy hoặc tóm gọn hoặc đuổi chạy bán sống bán chết.
Có lần mình rủ thằng Thuỷ, con cậu ruột của mình, lừa Đội Săn bắt hủ hoá cái
chơi. Trong nhà mình có mấy đứa con gái ở trọ, mình lấy áo quần chúng
nó mặc vào, lấy giẻ độn ngực rồi đeo cooc sê vào, đội nói lên để che
cái đầu trọc. Tối đó trăng sáng, mình khoác tay thằng Thuỷ đi ra rặng
trâm bầu. Vừa vào rặng trâm bầu đã thấy vài cái bóng bám theo sau lưng.
Mình và thằng Thuỷ cứ đi sâu vào rặng trâm bầu, rồi chui vào bụi rậm.
Hai đứa ôm nhau vờ rên rỉ giọng Bắc, nói anh ơi xướng xướng, em ơi
xướng xướng. Thầy và mấy đứa học trò nhảy đại đến bụi cây, lên đạn đánh
rốp, nói yêu cầu anh chị ra khỏi bụi ngay. Mình giả giọng con gái Bắc,
nói em xợ nắm, xin nhà chường tha cho em. Thầy hét lên, nói các đồng
chí, bắt sống khẩn trương bọn dâm ô truỵ lạc. Mấy đứa học trò lôi cổ
mình và thằng Thuỷ ra. Có thằng còn tranh thủ bóp hai nùi giẻ trên ngực
mình mấy bóp. Biết bị mắc lừa thầy tức lắm, nói học sinh mất dạy, dám
lừa cả thầy. Nói rồi thầy phủi đít quần đi một mạch về nhà. Từ đó cho
đến khi mình rời trường cấp 3 thầy không bao giờ nhìn sửa mặt mình, hi
hi.
Bây giờ thầy già rồi, mỗi lần
gặp thầy mình đều nhắc lại chuyện đó trêu thầy. Thầy nhăn răng cười,
nói thừa nhận tui ngu, có ai yêu đương chỉ bằng nước bọt không đâu, sao
lại bắt người ta mấy chuyện đó chớ. Mình nói giả sử cấp trên bảo thầy
đi bắt thì cũng không sao, đằng này thầy tự nguyện tự giác đi làm mấy
chuyện đó mới tức cười. Thầy cười cái hậc, nói rứa mới ngu, tui nghèo
khó từ hồi đó đến giờ cũng vì mấy cái ngu đó thôi, suốt đời ăn cơm nhà
vác tù và hàng tổng, ngu chi ngu tàn bạo.
Bọ Lập (LCh sưu tầm)